Tôi thấy mình bị tổn thương

Bạn có thực sự hiểu về bạn không? Về những gì tạo nên bạn của ngày hôm nay, bao gồm cả hạnh phúc và bất hạnh?

Đôi khi chúng ta bị mắc kẹt ở trong một mối quan hệ, có thể chúng ta nhận ra những cảm xúc tiêu cực bên trong mình. Nhận ra nhưng không có nghĩa là có thể thay đổi. Có đôi lúc chúng ta bị tổn thương bởi những người rất yêu thương mình. Ngược lại, có những khi người mà ta yêu thương lại bị tổn thương vì chính ta.

Có những lúc ta thật vô lý khi cứ khó chịu với người hết mực giúp đỡ ta. Ngược lại, có khi ta không hiểu vì sao một người mình hết mực yêu thương và giúp đỡ lại khó chịu với mình.

Bạn đã từng ở một trong hai hoàn cảnh trên chưa?

Nếu đã từng ở một trong hai hoàn cảnh đó, bạn sẽ làm gì?

Tâm Lý Học Ứng Dụng gửi đến bạn một đoạn trích từ một cuốn sách tâm lý mang tên “Ngài Cóc đi gặp bác sĩ tâm lý”, mở đầu bởi một câu chuyện kể về Chuột Chũi và Chuột Nước. Bạn sẽ thấy hình ảnh ở mình trong Chuột Chũi hay Chuột Nước? Và câu hỏi khó hơn đó là bạn sẽ làm gì nếu ở một trong hai hoàn cảnh đó?

Thời tiết đang dần khiến cho vạn vật bên bờ sông thay đổi. Có một điều gì đó chẳng lành mà từ trước đến nay chưa từng xuất hiện đang bao trùm lên bầu không khí nơi đây. Những đám mây đen u ám treo lơ lửng trên những cánh đồng như đang hăm dọa. Một vài con chim bay vô định giữa những hàng rào đang đua nhau hót, những tiếng hót mà dường như chúng cũng chẳng thể nào thuộc lời. Đến cả lũ vịt thường ngày hay tranh cãi rồi phân bua vì tự cho rằng mình bị hắt hủi và lăng mạ cũng nép vào sau đám lau sậy và phớt lờ mọi thứ trừ khi bị tấn công quá mức tàn bạo. Chỉ có dòng sông vẫn tiếp tục trôi, đen ngòm và ngoằn ngoèo, luôn thay đổi nhưng vẫn là chính nó; hình thành nên đường ranh giới giữa vài loài vật, tạo nên xa lộ cho một số loài khác cùng với một nguồn năng lượng và sức mạnh bị đè nén mà chỉ nguy hiểm nếu như bị phớt lờ.

Trong tiết trời ngột ngạt này, Chuột Chũi quyết định đi ra ngoài. Thú thực thì cậu ta có chút bồn chồn, nếu không muốn nói là chán ngấy khi phải sống chung nhà cùng với Chuột Nước. Thế nhưng chỉ suy nghĩ về điều ấy thôi cũng đã đủ để khiến cậu ta cảm thấy có lỗi, bởi vì nếu không có Chuột Nước làm bạn, ai sẽ là người kéo cậu ra khỏi căn nhà buồn tẻ và giới thiệu cậu với những người bạn thú vị đây? Và hãy thử nghĩ đến tình bạn giữa họ và những chuyến phiêu lưu mà họ đã cùng nhau trải qua đi! 

Ấy thế mà, thế mà… Chuột Chũi thấy thật khó để diễn tả được chính xác cảm giác của mình, nhưng nó có liên quan đến bản thân cậu ta. Thực chất thì đúng là như vậy. Chuột Chũi cảm thấy rất hiếm khi được là chính mình, bởi vì cậu luôn phải nấp sau cái bóng của Chuột Nước. Khi họ chèo thuyền, Chuột Nước sẽ thường xuyên nhắc nhở rằng cậu đang làm sai rồi, như chuyện cậu chưa sải mái chèo đúng cách chẳng hạn. Khi họ thả neo, Chuột Nước sẽ kiểm tra lại dây buộc xem Chuột Chũi đã làm đúng cách và chắc chắn chưa, sau đó buộc thêm một vòng nữa cho đảm bảo.

Nếu họ bị lạc, Chuột Nước sẽ luôn là người tìm được đường ra, cũng như khi anh ấy cứu Chuột Chũi trong cơn bão tuyết ở Rừng Hoang vậy. Hay cái lần mà khi phải đi bộ suốt một quãng đường dài, họ tình cờ quay trở về ngôi nhà cũ của Chuột Chũi và cũng chẳng khó đoán khi Chuột Chũi bị bao trùm bởi nỗi xúc động. Và lại là Chuột Nước siêu phàm đã tới cứu cánh, sai đám chuột đồng đi mua thức ăn nước uống rồi tổ chức một bữa tối linh đình.

Vấn đề là có vẻ như Chuột Nước đa tài hơn cậu rất nhiều. Anh ta chèo thuyền giỏi hơn, thông thạo nhiều nút thắt hơn (thậm chí còn biết cách chằng dây hình vuông) và thực sự là anh ta chăm sóc Chuột Chũi rất tận tình. Nhưng mặc cho tình bạn và lòng tốt này, Chuột Chũi vẫn cảm thấy không hài lòng. Cậu ước gì Chuột Nước không quá đa tài như vậy và sẽ để cậu thử làm mọi thứ theo cách riêng của mình, kể cả có sai đi chăng nữa

Đương nhiên là điều này đã xảy ra trước đây, đó là lần đầu tiên cậu ngồi lên thuyền của Chuột Nước và nắm lấy mái chèo, thế rồi chẳng hề ngạc nhiên khi chiếc thuyền bị lật Chuột Nước đã cứu cậu với sự hóm hỉnh của mình, vậy mà cậu vẫn nghĩ: “Nếu Chuột Nước kể lại câu chuyện này trong bữa tối, mình sẽ hét lên mất!”

Những suy nghĩ ấy nảy lên trong đầu Chuột Chũi khi cậu mặc áo mưa và đội mũ đi mưa lên. Cậu nói với Chuột Nước: “Tớ nghĩ tớ sẽ ghé qua trò chuyện với Cóc một chút. Đã lâu rồi chúng ta chưa gặp cậu ấy và tớ cũng muốn đi dạo.” Chuột Nước, người đang vừa lẩm bẩm vài câu thơ vừa vắt óc nghĩ ra từ vần với từ “sủi bọt”, chẳng buồn ngẩng mặt lên, nhưng ngay khi Chuột Chũi đi đến cửa thì bỗng nói với theo thật to: “Đi cẩn thận nhé, Chuột Chũi. Hãy nhớ điều gì đã xảy ra vào lần cuối cậu ra ngoài một mình!” 

Tất nhiên là Chuột Nước đang nhắc lại cái lần mà Chuột Chũi bị lạc trong Rừng Hoang và rồi được cứu bởi Chuột Nước. Chuột Chũi vô cùng phẫn nộ và lẩm bẩm vài lời không hay với Chuột Nước. Cậu đáp lại khi đã ở bên ngoài: “Cảm ơn cậu, Chuột Nước. Tớ sẽ cẩn thận mà” nhưng lại thì thầm: “Loài gặm nhấm mắt lác ngu ngốc”. Dù Chuột Nước chẳng thể nghe thấy và cậu cũng không thực sự có ý đó, nhưng làm vậy khiến Chuột Chũi cảm thấy dễ chịu hơn.

*Link sách Ngài Cóc đi gặp bác sĩ tâm lý – https://tiki.vn/ngai-coc-di-gap-bac-si-tam-ly-bia-cung-p123170548.html

*Bài viết độc quyền tại Tâm Lý Học Ứng Dụng 

Chia sẻ ý kiến của bạn:

Chia sẻ

Đăng ký tham gia khóa học QUANTUM LEAP - BƯỚC ĐẠI NHẢY VỌT với ưu đãi 90%ĐĂNG KÝ NGAY
+