Cá tháng tư, hay còn gọi là ngày nói dối. Trong thời Trung cổ, cho đến cuối thế kỷ 16, ngày đầu năm mới đã được tổ chức vào ngày 25 tháng 3 trong hầu hết các thị trấn châu Âu. Trong một số khu vực của nước Pháp, năm mới là một kỳ nghỉ kéo dài một tuần kết thúc vào ngày 1 tháng 4. Năm 1564, vua Pháp là Charles IX, lúc đó 14 tuổi, quy định ngày 1 tháng 1 là ngày đầu năm, thống nhất trong toàn quốc. Quyết định này được áp dụng năm 1567. Tuy nhiên, do phương tiện liên lạc rất lạc hậu nên nhiều người không nhận được tin đổi lịch, những người này tiếp tục coi ngày 1 tháng 4 là năm mới và bị những người khác cười vì điều này. Sau này nhiều người cho rằng phong tục Cá tháng Tư bắt nguồn từ đây. Và từ đó nhiều người được quyền nói dối nhân ngày cá tháng tư.
Thế nhưng, cá tháng tư lại cũng là dịp mà không ít người nhờ vào đó để nói thật những điều mà bình thường họ không bao giờ dám nói. Bởi lẽ, nếu nói những ngày thường, có thể họ sợ bị chê cười. Có những người, họ thích một ai đó nhưng vì ngại không dám nói ra. Vì thế mà nhân ngày cá tháng tư, có thể coi là cơ hội để “tỏ tình”. Để nếu lỡ mà bị người ta từ chối thì có thể biện hộ rằng “Mình đang nói đùa đấy”. Rồi cũng có những người, đôi khi sợ người khác cười nhạo quan điểm, suy nghĩ, hay ước mơ của mình, vì thế ngày cá tháng tư họ có thể mở lòng mình ra, và có thể cười trừ rằng “Đang nói đùa đó”.
Cá tháng tư, thành thật mà nói:
Đời người, giả sử sống trung bình được 90 năm. Mỗi ngày, trung bình người ta dành ra 8 tiếng để ngủ. Như vậy, cả đời họ bỏ ra 30 năm để làm cho một việc – đó là lấy lại năng lượng sau mỗi ngày. Ít nhất 20 năm đầu đời, họ dành thời gian ra để học. Và cũng có lẽ, ít nhất 20 năm cuối đời, họ nghỉ ngơi an hưởng tuổi già. Hóa ra, thành thật mà nói đời người lúc làm việc, lúc sống vì ước mơ, lúc trải nghiệm, lúc chinh phục thử thách của chúng ta thật ngắn ngủi, chỉ khoảng 20 năm.
Ấy vậy mà được mấy người trong 20 năm ấy, thực sự sống cuộc đời mình mơ ước? Thực sự làm những gì mình yêu thích? Thực sự cho phép bản thân mình vươn ra ngoài đời, lăn lộn, trải nghiệm, vấp ngã, để chinh phục những đỉnh cao? Hay có quá nhiều người ngoài kia, vẫn cho phép bản thân sống một cuộc đời an nhàn, mắc kẹt và họ đang tự “nói dối” chính họ rằng đây là cuộc sống hạnh phúc của họ.
Cá tháng tư, thành thật mà nói:
Chọn người yêu, chọn bạn đời, là một việc cực kì quan trọng trong đời người. Ấy vậy mà nhiều người, chỉ hơi hơi nhiều tuổi một xíu, mọi người giục lấy vợ gả chồng, mọi người so sánh, kể lể, than phiền,… Rồi nhiều người, chưa tìm hiểu kĩ, để con tim chạy theo cảm xúc, vội vàng ra quyết định, để rồi cứ quyết định bừa lấy một người. Giả sử 30 tuổi kết hôn, điều đó có nghĩa là ta đang chọn một người có thể sẽ sống chung với mình trong 50 năm còn lại của cuộc đời. Người ta đau khổ sau khi kết hôn, người ta chia tay nhau, li dị, hoặc không thì li thân, hoặc không thì chấp nhận cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, cũng chỉ bởi vì việc đưa ra quyết định một cách quá vội vàng ngày còn trẻ.
Họ tự “nói dối” mình rằng đây là người phù hợp trong cuộc đời của mình. Họ tự “nói dối” với bản thân về những kì vọng, về gia đình hạnh phúc với những đứa con ngoan. Họ tự “nói dối” chính mình để chọn đại, chọn vội, chạy theo cảm xúc ra quyết định mà không thành thật để tìm hiểu thật kĩ người mình mong muốn gắn bó trong 2/3 cuộc đời là người như nào, tiêu chuẩn ra sao, bản thân mình như nào, mình hiểu mình như nào, mình phù hợp với những ai, mình đã chuẩn bị những gì?
Cá tháng tư, thành thật mà nói:
Hằng đêm, ai cũng phải đi ngủ. Việc đi ngủ hằng đêm có ngon giấc hay không, bản chất nó không phụ thuộc vào việc được ngủ trong đệm êm, chăn ấm. Có những người, mỗi đêm trước khi đi ngủ, họ còn trằn trọc bởi những người xung quanh họ làm họ đau khổ. Họ còn trằn trọc tức giận nghĩ về người nọ, khó chịu khi nghĩ về người kia. Họ còn trằn trọc làm tổn thương bản thân mình. Để rồi, họ đang tự “nói dối” rằng mình vẫn hạnh phúc.
Trong khi thật ra, người mà mỗi tối họ đối mặt nhiều nhất là chính bản thân mình, là người thương yêu của mình, là gia đình của mình. Vậy thì tại sao hàng ngày, người ta không trút bỏ hết muộn phiền từ người khác, không quẳng hết lo âu, suy tư, suy nghĩ về người khác để mỗi tối, khi đặt mình xuống ngủ là một tâm hồn bình an, hạnh phúc. Là một con tim yêu thương, giàu sức sống để chào đón một ngày mới sẽ chuẩn bị bước đến.
Cá tháng tư, thành thật mà nói:
Con người ta, ngày càng sống vội. Nhìn trên đường phố, những lúc tan tầm, hình ảnh mà người ta thấy nhiều nhất không phải là hàng cây xanh, không phải cột đèn tín hiệu, chẳng phải những tòa nhà. Thứ mà người ta thấy nhiều nhất trên đường, là những tấm lưng của người chạy xe trước mặt. Người ta quay lưng trước mặt nhau, cũng giống như vô tình, bởi vì sống vội mà trong đời sống hàng ngày, người ta cũng quay lưng với nhau nhiều hơn là quay mặt về nhau.
Khoa học về tâm lí chỉ ra rằng, một vụ tai nạn xảy ra trên đường. Nếu như có nhiều người trông thấy thì tỉ lệ nạn nhân được cứu sẽ thấp hơn là có ít người trông thấy vụ tai nạn ngay lúc đó. Lý do là bởi vì, ai cũng nghĩ rằng “Chắc ai đó sẽ cứu”. Thành thật mà nói, cuộc đời ai cũng sợ cô đơn, và ai cũng cần chia sẻ. Vậy nếu mỗi ngày, ta cho phép bản thân mình mở lòng ra nhiều hơn. Cho phép bản thân mình sống chậm lại một chút. Cho phép bản thân mình, ít “quay lưng” về nhau nhiều hơn mà quan tâm nhau hơn, lắng nghe nhau hơn, giúp đỡ nhau hơn, dù chỉ là những việc nhỏ, thì mỗi người sẽ bớt cô đơn và hạnh phúc hơn rất nhiều.
Cá tháng tư, thành thật mà nói:
Suy cho cùng, người ta phải nói dối bởi vì họ không dám là chính mình, bởi vì họ sợ người khác phán xét nên phải tạo ra những vỏ bọc. Nhưng thành thật mà nói, một khi dám là chính mình, một khi mở lòng mình ra, sống với chính mình, sống với ước mơ của mình, làm những điều tốt đẹp cho mình và người khác, thì tự khắc, ngày nào cũng sẽ là: NGÀY NÓI THẬT.
*Bài viết độc quyền tại Tâm lý học ứng dụng
Chia sẻ ý kiến của bạn: